Lâu lắm rồi, nó mới cho phép bản thân nó thức khuya đến vậy. Phải chăng, có phải nhờ cốc trà sữa anh nó mua cho? Cũng chả quan tâm nữa, nhưng giờ đây trong đầu nó chất đầy những suy nghĩ ngổn ngang. Nó nhớ về cô bé ngày trước lắm - cô bé hồn nhiên, ít suy nghĩ, ít tham vọng... Rồi ai cũng phải trưởng thành nó cũng vậy! Nhìn ba nó thui thủi một mình ngoài quê, ba mẹ và cả anh nó nữa lao động cực nhọc chỉ mong sao nó ăn học thành người thì họ mới vui lòng. Nghĩ thế, làm nó phải rơi nước mắt. Từ những ngày đầu vào Sài Gòn nó luôn cảm thấy chán ghét nơi này - cái nơi được người đời thường gọi là " TP Hoa Lệ". Nhưng giờ đây ngẫm lại, nó thầm cảm ơn nơi này nhiều lắm! Từ lúc chân ướt, chân ráo lên Sài Thành con bé cũng chỉ có một mình, mặc dù xung quanh cũng có người thân đó nhưng từ nhỏ đã có tính ngại trong người nên nó hầu như tự tìm hiểu mọi thứ và cũng chẳng dám nhờ hay hỏi ai nhiều vì nó sợ phiền. Nhớ lắm cú sốc đầu đời của nó khi vừa lên TP đã bị mất cọc tiền phòng trọ và bị lừa... Cùng với nhiều cú sốc khác nữa khiến con bé ngày một khác đi cả về ngoại hình lẫn cách suy nghĩ của mình. Có những lúc có nhiều việc xảy ra mang hướng tiêu cực với nó quá, con bé hầu như có những suy nghĩ lệch lạc và trở thành con người mà trước kia nó không hề mong muốn. Thế nhưng, chính nhờ những khoảng lặng như vậy, thời gian dần trôi con bé lại rút được những bài học riêng cho mình để sống tốt hơn mỗi ngày! Con bé thay đổi lắm, ngày xưa nó thích đi chơi cùng chúng bạn lắm.  Nhưng giờ đây, mỗi lần được về nhà nó trân trọng thời gian bên gia đình nhiều hơn, nó cũng đã biết cách chọn lọc bạn bè hơn, biết cách nói " Không " hơn. Giờ đây, con bé chỉ muốn bên những người bạn cùng năng lượng với nó và xem nó như là một người " Bạn" đúng nghĩa. Bạn thân nó hay bảo: " Sao nó nhìn và suy nghĩ cứ như người già" nhưng càng trải qua nhiều chuyện con bé ngày càng sâu sắc hơn, trân trọng gia đình và mọi thứ xung quanh nó hơn. Bởi chẳng có ai dành thời gian, tiền bạc, tình yêu cho cô bé bằng chính gia đình của cô bé cả. Nhiều lúc bế tắt quá con bé thèm được tâm sự, trò chuyện, viết thiệt nhiều ra để mình giải tỏa được phần nào những suy nghĩ trong đầu mình. Vừa rồi nó cũng chịu một cú sốc khá lớn và có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra là mình sẽ bị - phòng trọ bị cháy, cùng theo đó là những đồ đạc của nó cũng bị cháy theo! Nhưng giờ đây, nó cũng chẳng thèm than trời trách đất nữa mà nó thầm biết ơn ông trời đã không lấy đi sức khỏe của nó, mọi người thân yêu và gia đình của nó vẫn bình an, mạnh khỏe. Có lẽ, cũng nhờ vậy mà con bé biết trân trọng hiện tại hơn, trân trọng sức khỏe hơn, trân trọng những người đã dành tình yêu cho nó hơn. Dạo này nó hay đùa: " Mới 20 tuổi đầu nhưng vị gì nó cũng nếm qua một ít." Những điều gì chúng ta trải qua, nếm trải phải chăng cũng là điều chúng ta nên gặp để từ đó rút ra cho mình bài học xương máu, biết trân trọng về hiện tại hơn. Khi đã bình an trải qua tất cả những điều cần trải, chúng ta dầ nhìn mọi việc dưới con mắt bình thản và nhẹ lòng hơn!

#Sài Gòn

# 08/04/2023

#01:39 AM